Do không có tiền trả nợ, nên Trần Minh Hiền nảy sinh ý định chiếm đoạt xe mô tô của Nguyễn Minh Hào là bạn làm cùng công ty Pungkook, thuộc khu công nghiệp Giao Long; biết Hào thường để thẻ xe trong cốp, khoảng 7 giờ 10 phút ngày 12/9/2016 Hiền đến nhà giữ xe của công ty lấy chiếc xe mô tô BS: 71B2-813.04 trên xe có mũ bảo hiểm và áo khoát của Hào, Hiền lấy thẻ xe trong cốp trình cho bảo vệ và dẫn xe ra ngoài đến nhờ anh Lê Hồng Liệt mở khóa, nhưng anh Liệt không biết cách mở; Hiền nhờ một người không rõ họ tên mở khóa xong điều khiển xe đến nhà bạn ở Long An mượn tiền không có và không bán được xe, nên quay về nhà Nguyễn Thương Em ngụ ấp 9, xã Tân Lợi Thạnh, Giồng Trôm ở chơi, tối ngày 13/9/2016 nhận thấy hành vi của mình là sai, nhưng không dám mang xe trả trực tiếp cho Hào, Hiền điều khiển xe đến gửi tại bãi xe của bệnh viện huyện Châu Thành đồng thời nhắn tin báo cho Hào biết đến lấy xe về. Sang ngày 14/9/2016 Hiền đến CA huyện Châu Thành đầu thú và khai nhận toàn bộ hành vi của mình.
Theo kết luận của Hội đồng định giá tài sản huyện Châu Thành xác định xe mô tô, mũ bảo hiểm và áo khoát của Hào có tổng giá trị 45.850.000đ.
Tại bản án hình sự sơ thẩm số 79/2016/HSST ngày 06/12/2016 của TAND huyện Châu Thành tuyên bố bị cáo Trần Minh Hiền phạm tội “Trộm cắp tài sản”.
Áp dụng khoản 1 Điều 138, điểm h, p khoản 1, khoản 2 Điều 46, Điều 33 Bộ luật hình sự xử phạt bị cáo Trần Minh Hiền 06 tháng tù.
Ngoài ra, bản án còn tuyên về án phí, quyền và thời hạn kháng cáo theo luật định.
Sau khi tuyên án sơ thẩm:
Ngày 12/12/2016 bị cáo kháng cáo xin được hưởng án treo.
Hội đồng xét xử phúc thẩm nhận định: Tòa án cấp sơ thẩm tuyên bố bị cáo phạm tội “Trộm cắp tài sản” theo khoản 1 Điều 138 BLHS là có căn cứ đúng người, đúng tội. Hành vi của bị cáo là nguy hiểm cho xã hội, đã xâm phạm đến quyền sở hữu tài sản được pháp luật bảo vệ, gây ảnh hưởng đến tình hình an ninh tại địa phương, cần phải trừng trị nghiêm để giáo dục cũng như răn đe, phòng ngừa chung. Xét mức án cấp sơ thẩm đã tuyên là tương xứng với hành vi của bị cáo.
Tuy nhiên, khi tuyên án cấp sơ thẩm chưa xem xét đầy đủ các tình tiết giảm nhẹ trách nhiệm hình sự đối với bị cáo như: Sau khi thấy việc làm của mình là sai trái bị cáo đã tự nguyện mang xe đến gửi tại bãi xe Bệnh viện Châu Thành và nhắn tin kêu Hào đến lấy xe về, đây là tình tiết tự nguyện khắc phục hậu quả; Ngoài ra, bị cáo phạm tội nhưng gây thiệt hại không lớn các tình tiết này được quy định tại điểm b, g khoản 1 điều 46 BLHS, các tình tiết này chưa được cấp sơ thẩm áp dụng, nên cấp phúc thẩm cần xem xét áp dụng đối với bị cáo. Xét thấy, bị cáo có nhiều tình tiết giảm nhẹ, không có tình tiết tăng nặng; đã thật sự ăn năn hối hận về hành vi phạm tội của mình, có nơi cư trú rõ ràng, nghề nghiệp ổn định, nên không cần cách ly đối với bị cáo, mà chỉ cần xử phạt tù và ấn định thời gian thử thách, với sự giám sát của gia đình và chính quyền địa phương cũng đủ sức cải tạo giáo dục đối với bị cáo; nhằm thể hiện chính sách khoan hồng của pháp luật đối với người phạm tội đã thật sự ăn năn hối cải. Với nhận định trên Tòa phúc thẩm đã chấp nhận kháng cáo cho bị cáo được hưởng án treo.
Nguyễn Văn Đoàn – Phòng 7 Viện KSND tỉnh Bến Tre